NEWS - Osaka du kí
Thử tưởng tượng....nếu NEWS đi tây phương (Osaka là xa quá đát) thỉnh kinh...
tranh minh họa - món quà dễ thương từ tei-chan gửi tặng Gyoza chúng tớ ^0^ |
...thì Kei sẽ là sư phụ Sugar Up - 1 thanh niên đạo mạo nghiêm chỉnh, hiền lành tốt bụng bậc nhất và là mẫu người lí tưởng của đa số thiếu lữ fangirl dù ichiban 3 thằng còn lại vẫn hay chọn anh. Gomen vì trình tiếng anh của mình bị cùi - nhưng sugar cũng hợp anh lắm chứ - ai xem anh ăn bánh ngọt cũng phải gọi anh là Sư phụ luôn! ^^
Trong mắt đa số các thiếu lữ ngoại bang/ngoại quốc thì Đường Sư phụ sớm nổi tiếng với tài ăn nói vì thường xuyên lên truyền hình quốc gia Nihon TV giảng kinh (mù jap nghe ko hiểu nên chẳng khác nào nghe đọc kinh) và chúng bạn chẻ chủ yếu xem để ngắm Đường Sư phụ.
Ngộ Không nhanh nhẹn tháo vát, láu lỉnh chính là Tego. Ngộ Không đời mới này có biệt tài trừ yêu bằng cách đập vào mặt con yêu quái tranh chân dung của chính con yêu quái đó do đích tay Ngộ Không vẽ. Dán xong hỏi "nhà ngươi có biết ta vẽ gì không?" -> Yêu quái Ngộ hoài Không ra tranh vẽ gì nên đứt mạch máu não mà chết. Xài cách này bách phát bách trúng, hiệu nghiệm không ngờ. Không đợi đến khi gặp yêu mới vẽ, Ngộ Không tháng nào cũng vẽ 1 bức nên đến giờ đã có hẳn 1 bộ sưu tập Bùa trừ yêu đủ để đem trưng bày triển lãm.
Kẻ tham ăn dĩ nhiên là ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nhưng anh chàng Trư-nặng-mông này không hiểu tu kiểu gì mà đến giờ sắp qua tuổi băm vẫn chưa từng có tí mảnh tình nào vắt vai. Hồi nhỏ mấy lần về quê chơi hè bị lũ cuốn trôi cùng đàn vịt nuôi sau nhà, học theo đàn vịt cố bơi mà sống sót nên đến nay họ Trư bơi rất giỏi và cũng nhờ mấy trận lũ nói chung và bơi nói riêng mà dàn cơ bắp cuồn cuộn rất men-lì. Nhưng cơ bắp lại nhiễm mỡ vì sở thích ăn uống số 1, hễ đang ăn là đạp gái xuống dưới tầm mắt. Có lẽ vì thế mà anh bị ế chăng?
Bát giới quen Ngộ Không từ rất sớm trước khi đi thỉnh kinh cùng Sư phụ Sugar, cũng chính vì thế mà thân nhau hết biết luôn (đến nỗi mọc ra kha khá các shipper chuyên soi hint cho 2 bạn), tiện đường đi thỉnh kinh cho sư phụ 2 tên này còn đi lấy 1 bộ kinh nhỏ hơn cho riêng mình.
Người cuối cùng trong 4 thầy trò - Sa Tăng chính là Shige. Hồi nhỏ từng là 1 thành phần "elite" (ưu tú - theo chính miệng hắn nói) nhưng rốt cuộc không được ông bố già cưng chiều cho ăn chơi nhàn hạ mà bị gộp chung cả đám với 3 người trên đi Osaka thỉnh kinh. Lần đầu gặp mặt, 3 thầy trò đi đến sông Sa Hà thì bắt gặp Shi-tăng Ngộ Tĩnh đang ngồi "tĩnh" vô cùng khoan thai ở bờ sông câu cá cùng 1 ngư dân địa phương mặt mày thiếu ngủ da đen thui mà chúng ta không đề cập ở đây. Trong 3 đồ đệ thì anh này thuộc dạng nghịch ngầm. Dù đầu óc khá đen tối nhưng toàn chờ 2 tên kia đầu têu bày trò là ăn theo. Chúng ta có chuyện để kể cho nhau đây cũng nhờ anh chàng Ngộ Bất Động này có sở thích viết lách đã viết lại chuyến hành trình gian khổ của 4 thầy trò.
Sau khi được biết là sẽ đi thỉnh kinh, Shi-tăng chạy vội vào nhà quơ quàng vài bộ quần áo + 1 quyển sổ 1 cây bút, vét nồi cơm cá còn thừa bữa trưa trong nhà cùng 2 hũ mơ muối mới ngâm hồi sáng cho ngay vào quảy gánh lên đường tắp lự không để chậm trễ giây nào.
Suốt dọc đường đi, hễ Ngộ Không bày trò nghịch cùng Bát Giới Nặng-Mông là Sư phụ Sugar nhắc nhở ngay, Bát Giới cười hề hề còn tên Khỉ đáp lại với thái độ bất cần "Naruhodo naruhodo" sư phụ nghe mà muốn chọi dép nhưng tiếc đôi bitis vừa mới mua lỡ chọi nó rớt bụi cây rắn rết hổ báo đầy khỏi tìm nên thôi. Bữa ăn nào 4 thầy trò cũng vô tiệm và lần nào cũng là Đường sư phụ thanh toán hóa đơn vì trong 4 người thì anh dễ bắt nạt nhất. Tụi kia hùa nhau *mà đầu têu là con Khỉ & con Heo* đòi ăn nào là bào ngư vi cá nào là sơn hào hải vị khắp các vùng miền khiến sư phụ lần nào quẹt thẻ cũng thấy xót hóp cả ruột gan. Bao nhiêu cát-xê lên truyền hình giảng kinh coi như bị tụi nó ăn sạch sẽ chuyến này.
Do Đường sư phụ đẹp trai đạo mạo nên mấy con nữ yêu rất mê, toàn dùng yêu thuật bắt người. Con Khỉ có mắt thần (soi gái) nên nhìn phát biết đâu là thôn nữ đâu là yêu quái (kinh nghiệm đầy mình???) đã mấy lần khuyên can nhưng anh sư phụ thật thà cả tin vẫn để mắc mưu rồi bị bắt. Lúc đó tuyệt vọng mà hét lên
- Ngộ Không cứu ta!
- 2 dĩa bào ngư vi cá, 1 phần sushi cao cấp!
- Đắt thế! Nặng-Mông cứu ta!
- 10 dĩa gyoza, nói 1 là 1 không có chuyện trả giá!
- Tụi bây....Ngộ Tĩnh cứu ta!
- Đang bận edit bộ tiểu thuyết mới viết, cấm làm phiền!
... và cuối cùng sư phụ Sugar được cứu ra mà "ruột đau như cắt".
Đa số yêu quái toàn bị Ngộ Không thu phục dễ dàng bằng chiêu "tung bùa".
Nhưng cũng có lần Ngộ Không cũng để sư phụ bị hành hạ te tua xơ mướp, xém chút nữa là bị ép thành thân vì lục tung xấp bùa cả ngày vẫn nhầm lên nhầm xuống không nhận ra tấm nào vẽ con yêu quái nào. Đành phải mượn giấy và bút của Ngộ Tĩnh rồi ngồi họa tại chỗ chưa đến 10s bằng các nét sha-sha-sha vô cùng tinh tế và nghệ thuật.
Sau chục lần như thế Ngộ Không đã nghĩ ra 1 cách là "đề" vào mỗi bức tên của con yêu tinh đó để đến lúc cần dùng thì rút ra cho lẹ, chỉ việc xé cái tên đi rồi hỏi câu hỏi quen thuộc là yêu quái ngã lăn ra liền.
Sau bao nhiêu gian khổ (của Sư phụ Sugar và hạnh phúc hưởng thụ của 3 thằng còn lại) thì 4 thầy trò cũng về gần đích. Đoạn cuối cuộc hành trình mới thực sự gian khổ: 1 con sông chặn đường mà không có cầu. Ngộ Không quen thói đốt tiền đề nghị thuê chuyên cơ nhưng do dọc đường toàn xài sang ăn nhà hàng ngủ khách sạn nên không đủ tiền. Nặng-Mông đề nghị gọi taxi xuồng nhưng Sư phụ cũng bác bỏ vì cũng không đủ tiền. Ngộ Tĩnh đề nghị taxi Rùa cho rẻ và thế là 4 thầy trò gọi Rùa đến chở. Đúng là vé xe tết có khác, Rùa cũng chẳng phải ngoại lệ nên vừa nghe hét giá Sư phụ Sugar đã xa xẩm mặt mày ngã lăn ra đất mồ hôi đầm đìa, 2 thằng đồ đệ lớn vừa nhe răng cười sư phụ yếu tim vừa dìu sư phụ vào tảng đá ngồi nghỉ còn Ngộ Tĩnh vội mở gánh hành lí múc 1 ca Mơ muối rì-vai gia truyền của dòng họ có bổ sung isotonic cho sư phụ uống hoàn hồn. Giá quá chát, 4 thầy trò mặc cả không xong đành giở chiêu "quan hệ". Con Khỉ kể lể cái thời còn trẻ trâu đã từng ở trọ chung với 1 anh bạn Rùa đẹp trai, blablabla gì đấy nhưng anh Rùa taxi chả thèm lọt tai. Bỗng thật bất ngờ, 1 vật từ trên tai Nặng-mông rớt xuống, vừa nhìn thấy anh Rùa taxi đã đồng ý giảm nửa giá liền - vì đây là dấu hiệu của "1 người anh em". Đó chính là 1 chiếc xẻng bé tí tị tì ti màu vàng lấp lánh - theo lời nặng-mông kể thì đó là quà của 1 thằng bạn mà ko biết dùng để làm gì, tiện thấy ngoáy tai tốt nên giắt bên tai. Dù đã giảm nửa giá nhưng vẫn thiếu nên giải pháp cuối cùng là Nặng-mông buộc phải bán xổ hết 2 va li quần áo trong đó có cả mấy cái váy hoa mới mua ở shop đồ hiệu mới đủ bù tiền vé.
4 thầy trò lên taxi Rùa - đúng nghĩa đen. Cái tội tham rẻ đã khiến 4 thầy trò thảm hại ngồi mai rùa 10 năm chưa đi đc 500m dù con sông rộng chưa đầy 1km. Nhàn rỗi sinh nông nổi con Khỉ chán quá phóng bút hoạ không hỏi trước chân dung anh tài tế taxi tặng làm kỉ niệm. Nghe danh Ngộ không tài thi họa khét tiếng đã lâu nên Rùa tức tối hất cả 4 thầy trò xuống nước. (Cũng may cho Rùa là vẽ lên lưng ko trực tiếp nhìn thấy nên đỡ "ra đi sớm"). Bị hất xuống bất ngờ, Nặng-mông la ó om sòm tiếc của 2 va li đồ bán xổ, Ngộ Không trách Sư phụ sao không đi chuyên cơ cho khỏe ngay từ đầu, tham rẻ làm gì rồi cả 4 cãi nhau ỏm tỏi vừa cãi vừa bơi loáng cái đã sang bờ bên kia.
Và chuyến đi kết thúc tại đây.
===
Vui lòng dẫn link nếu đem đi nơi khác.
p/s: Trong câu chuyện này có "3 vị khách mời đặc biệt" ^^!
3 comments:
Trời ơi đất hới~ H máy mình đã sửa xong và đã có thể comt~~~
Hôm tết lúc còn ở nhà mình đọc fic của Witch-chan mà ngồi cười đau hết cả bụng, học theo bác Trứ làm bài ca ngất ngưởng (trên ghế chứ không cưỡi bò đủng đỉnh như bác kia) làm ba mẹ mình nhìn với gương mặt rất chi là "naruhodo neh"??? Đúng như mong đợi về văn phong cap của Witch, fic rất lạ , rất hay và đậm chất hiện thực =)). Thanks Witch về món quà độc này nha, tuy hơi muộn nhưng Witch-chan, Manami-chan, Jin-chan, AkeOme neh~ ^^ (mình gọi thế ổn không nhể???)
P/s: Ngư dân da đen...taxi Rùa, anh em thân thiết =))
Arigatou Akane-channn ~~ <3
đọc comment của akane witch thấy vui lắm ^^
vậy là vấn đề máy móc (dù đã xảy ra nhưng) đã giải quyết ổn thỏa rồi ha.
Dù đã muộn...AkeOme Akane~!
aaaa ngư dân và rùa <3<3<3
cảm ơn câu chuyện chủa bạn, đọc rất thú vị
Post a Comment